. Con người ta thiệt lạ kỳ Cách xa ngàn dặm biết gì mà thương Chỉ vì một áng văn chương Ngờ đâu sợi nhớ sợi thương buộc vào Trống lòng gõ nhịp chênh chao Muốn quên nhưng vẫn thấy sao xuyến lòng Giọt buồn len mãi vào trong Cớ sao vẫn thấy nhớ mong chất chồng Hay chỉ tình cảm đèo bòng Muốn quên chẳng được cõi lòng xôn xao Sống tình mỗi lúc dâng cao Nhấn chìm ta giữa cồn cào nhớ thương.