Nếu có lúc tôi thấy mình hụt hẫng,
Trên dốc đời, dò bước lạ chông chênh,
Tôi vẫn sẽ không bao giờ nhìn lại,
Một đoạn đường tôi đã vội muốn quên.
Tôi cất kỹ chút tà dương vô lự,
Chờ mai này thắp sáng lại hoàng hôn,
Xin đừng mang gió mưa về hiu quạnh,
Khơi lại trong tôi những vết tình buồn.
Một nửa hồn say, nửa hồn vẫn tỉnh,
Tôi giữa cuộc vui, giữa những nụ cười
Mà trong thâm sâu lòng đau nặng trĩu,
Tựa khối băng ngầm ép ngộp buồng tim.
Nên tôi sợ lắm đời không như thật,
Len lỏi tâm tư gậm nhấm dần mòn,
Hãy để tôi mang đôi điều hoài niệm,
Một thoáng ân tình vướng nợ đa đoan.