Anh có nhiều trái tim. Một trái tim từng phút giây đập trong lồng ngực cho cơ thể sống. Và một trái tim để yêu? Không, anh có hai, ba, bốn, n… trái tim yêu.
Trái tim mỗi ngày đến nơi làm việc. Cô đồng nghiệp mắt xanh, môi đỏ, nói lời mềm mại làm nhũn tim anh. Việc công, tư lẫn lộn.
Trái tim chiều nào trên phố đông, cứ bám hoài theo chiếc @ hay Spacy nào đó. Gió thổi, may trôi theo cả những vòng xe. Anh bối rối lạc mất lối về.
Trái tim đêm qua vui cùng bạn bè. Mắt anh mờ, tim anh mơ. Bóng hình nào say nồng cùng bia bọt?
…Trái tim cứ lang thang. Theo áo xanh, áo hồng. Theo tóc dài. tóc ngắn. Phung phí quá ngôn ngữ dịu êm, vất lung tung những cử chỉ ngọt ngào, êm ái. Sự chân thành được pha loãng tối đa, đến nỗi em hoảng hốt: những lời nói và hành động “xuất phát từ trái tim”, “bằng cả trái tim” có cần phải được kiểm chứng không anh???
Trái tim sống được vài tháng.
Trái tim sống được vài tuần.
Có trái tim mới hôm qua mới còn nồng nàn lời yêu thương, hôm nay hoá lạnh băng, hờ hững…
Còn trái tim “duy nhất” mà ngày nào anh ân cần đặt tay em lên, tha thiết nói thuộc về em là number thứ mấy? Anh còn nhớ, ngày ấy, tay anh còn trắng, tóc em còn xanh, và trái tim cả hai chưa hề phai thắm đỏ?
Còn em, em chỉ có một – trái – tim , đế sống và để yêu. Khi đã trao cho ai, nghĩa là đã châo cả tình yêu và cuộc sống. Nhưng em không so đo hay tiêc nuối gì điều đó. Em đã hết lòng. Em đã có những giây phút hạnh phúc của riêng em, có những khổ đau chỉ mình em biết - tuyệt đổi – mà những trái tim chia năm, xẻ bảy không thể nào có được. Một ngày nào đó, tim mệt mỏi đập nhịp sau cùng, em sung sướng vì suốt cuộc đời mình đã sống và yêu trọn vẹn… [i]